Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Hồi ức của 1 game thủ từng mê game VLTK

Câu chuyện của tôi đã bắt đầu từ 10 năm về trước, khi tôi còn là một cậu sinh viên tuổi ngoài đôi mươi. Tôi cũng chẳng nhớ đã tự thu mình vào chiếc vỏ ốc nhỏ bé hay bị những người xung quanh bỏ rơi giữa đời thường? Nhưng nhờ có khoảng thời gian ấy mà tôi cũng đã góp nhặt và gìn giữ cho mình những hồi ức game một thời khó quên trong cuộc đời ngắn ngủi này.

 
 Ảnh minh họa

Game - kẻ biến tôi thành người cô độc 

Vào năm 2002, khi đó thì làm gì đã có khái niệm game online hay offline mà người ta chỉ biết đến trò chơi điện tử. Tôi cũng là một trong số những trẻ trâu thời ấy mê món này vì nó vừa lạ, vừa thoả mãn chân tay lẫn tính hiếu thắng của bọn con trai mới lớn. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi mê chơi điện tử như điếu đổ. Hết bắn súng rồi lại đến đánh nhau, ngày nào cũng phải dăm ba trận tôi mới ăn ngon ngủ yên. Thi thoảng giật mình sực nhớ ra lâu lắm tôi không la cà với bọn bạn, không xem phim hay long nhong trên phố với mấy thằng cùng phòng trọ. Và hình như cũng lâu rồi tôi chả thèm về nhà, chả thèm gọi cho bố mẹ một cuộc điện thoại nào dù hằng tháng vẫn nhận được “lương” của các cụ đều đều. Tôi từng ngẫm chả sao, bọn bạn vẫn ở đó, bố mẹ vẫn ở quê, có ai mang họ đi đâu mà lo mất?

Những năm đại học rồi cùng đi qua, nhờ cái mác con ông cháu cha, tôi được nhận vào làm ở một cơ quan nhà nước cũng khá to. Tôi vẫn giữ thói quen như khi đi học, tới cơ quan tập trung làm cho xong công việc hoặc cứ hết giờ là lao ra tiệm nét. Hai từ “đồng nghiệp” đối với tôi khi ấy xa xỉ lắm. Cuộc sống của tôi vốn dĩ cô đơn, nay lại càng đơn côi.

Rồi một lần tình cờ ngang qua tiệm Net trên đường đi làm, tôi bị hút hồn vào màn hình của một cậu nhóc khoảng 12-13 tuổi với hàng loạt màu sắc của các “tia lửa điện”. Đó là vào khoảng cuối năm 2005, thời điểm mà game online bắt đầu phát triển ở Việt Nam. Đập vào mắt tôi là một đống lố nhố các nhân vật trông giả giả thật thật đang lao vào nhau. Qua vài phút trao đổi tôi mới biết đó là toàn cảnh của một trận Tống-Kim. Lên mạng tìm hiểu mới biết nó là những phút giây đấu trí của người chơi Võ lâm truyền kỳ (VLTK) - một tựa game đang làm mưa làm gió ở thị trường game Việt thời đó. Không lâu sau, tôi chính thức “gia nhập giang hồ” và trở thành một nhân sĩ của VLTK.

Như được trở về thế giới cổ trang, được sống trọn vẹn với khát khao hành hiệp trượng nghĩa thường thấy ở các bộ phim chưởng hay mấy cuốn tiểu thuyết Kim Dung, tôi lao vào game một cách mãnh liệt. Bỏ các trò giải trí khác, tôi đắm chìm trong chuỗi nhiệm vụ võ lâm. Không gian võ hiệp như chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi.

Một ngày, tôi chợt nhận ra, chẳng ai quan tâm tôi. Tôi bị đuổi việc vì chơi game trong giờ làm và không hoàn thành nhiệm vụ nhiều lần. Không việc làm, không bạn bè, tôi chỉ biết đến game. Gia đình tôi mỗi người một việc và họ có cuộc sống riêng. Tôi cảm thấy mình vô dụng và vì thế mà chỉ biết đến game là game. Tôi chiến đấu hết với kiếm hiệp rồi đến MOBA, webgame chiến thuật rồi đến bắn súng… Để giết thời gian nhàn rỗi, tôi lao vào các thể loại game có mặt trên thị trường. Đường đời tưởng chừng không lối thoát..hồi ức một thời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét